Ta đã thấy gì sau bao năm?

Bình luận của blogger Viết Từ Sài Gòn
2022.04.22
Ta đã thấy gì sau bao năm? Xe tăng của quân đội Bắc Việt tiến vào Sài Gòn hôm 30/4/1975, xung quanh là người dân đứng nhìn
AP

Những ngày này, giữa tháng tư này, trước đây gần nửa thế kỉ, nhân dân hai miền Nam và Bắc đón nhận một biến cố, biến cố của kẻ thắng cuộc và biến cố của bên thua cuộc. Sở dĩ tôi gọi biến cố bên thắng cuộc và đồng nhất họ với bên thua cuộc trong một biến cố bởi vì nếu nhìn từ bên ngoài thì miền Bắc đã thắng miền Nam, nhưng nhìn sâu xa hơn thì quốc gia này, dân tộc này đã thua, đã đón nhận một biến cố mà ở đó, các giá trị văn minh của cả hai miền chính thức bị bức tử, một chu kì mới với đầy rủi ro, hoang mang và tan thương đang bắt đầu.

Trước 30 tháng tư năm 1975, không ít người miền Bắc đau đáu dành dụm từng cân gạo, từng ký khoai để mang vào cho bà con, người thân, tộc họ và cả người không quen biết của miền Nam “đang đau khổ, thiếu thốn, đói kém vì chịu sự kìm kẹp của Mỹ Diệm”. Dường như trong hàng triệu người lên đường, trong hàng triệu trái tim nôn nóng “giải phóng miền Nam” ấy có rất nhiều, thậm chí hoàn toàn nghĩ như vậy bởi sau quá nhiều tuyên truyền và tẩy não của người Cộng sản. Và từng cân gạo, ký khoai lang khô chắt chiu ấy là gì nếu không phải là tình yêu thương, là văn minh, là giá trị nhân văn?

Thế nhưng sau khi người lính Cộng sản Bắc Việt chính thức bước vào dinh Độc Lập và sau một thời gian dài thu chiến lợi phẩm, hưởng niềm vui chiến thắng và nhìn miền Nam như một cái xác mang linh hồn Mỹ Diệm bởi quá nhiều lời chỉ giáo, lên dây cót thù hận của chỉ huy, của cấp trên. Song hành với các giáo huấn này là những chiến dịch tận diệt người miền Nam có liên quan đến chế độ cũ, đẩy người miền Nam đến đường cùng và tha hồ thu chiến lợi phẩm mang về quê hương, cả một kho chiến lợi phẩm dù có tưởng tượng giỏi cỡ nào người lính Cộng sản cũng không bao giờ tin nổi vào mắt mình, đó là sự thật. Thế mới có người mang con búp bê, mang chiếc xe đạp, chạy cả chiếc xe Honda 67, Honda Dame về miền Bắc.

AP757669898331.jpg
Lính Bắc Việt trên chiếc xe tăng đang vứt cờ của Việt Nam Cộng Hoà xuống đất bên ngoài Dinh Độc Lập hôm 30/4/1975. AP

Và đương nhiên, điều đáng buồn nhất, có tính chấm dứt mọi lý tưởng có được (cho dù đó là lý tưởng sai lầm, hình thành từ sự tuyên truyền đối trá) còn mang hơi hướm tình người của miền Bắc dành cho miền Nam chính thức chết đi bởi họ bẽ bàng nhận ra những bước chân lạc lõng của mình trên đất phương Nam. Họ hiểu rằng kể từ khi bước vào đây, không có khái niệm giải phóng nào ở đây mà là đi xâm chiếm, đi dọn cỏ miền Nam và đi thu chiến lợi phẩm. Và họ cũng bẽ bàng nhận ra rằng họ chẳng phải là bậc cứu thế trong mắt người miền Nam, họ nhếch nhác và có phần tệ hại trong mắt người miền Nam… Chút lòng yêu thương hay trắc ẩn của kẻ thắng cuộc nhanh chóng chuyển sang thù hận và trả thù. Ranh giới phân chia Nam – Bắc giãn rộng trong tâm hồn mỗi người.

Và chưa dừng ở đó, cuộc chiến trong tâm hồn người Việt Nam, cuộc chiến trong tâm linh dân tộc trở nên ráo riết, tàn bạo hơn khi người Cộng sản áp đặt mô hình kinh tế tập trung bao cấp thần thánh của họ lên miền Nam và thít chặt hơn ở miền Bắc, điều đó dẫn đến những bài ca ca ngợi quê hương với hình ảnh chất đầy những bữa ăn ước mơ, những hạt lúa ước mơ, những thứ tưởng chừng rất đơn giản nhưng nằm trong ước mơ của con người. Phải lâu lắm, hơn mười một năm sau, sau biết bao nhiêu biến cố chiến tranh biên giới Tây Nam, chiến tranh biên giới phía Bắc, đói khổ, đau đớn vượt biển, đền đài miếu mạo, lăng tẩm bị đập phá, bị hoang phế… Cả một dân tộc tan tác dưới trời đau… Người ta mới chịu mở ra cánh cửa thị trường.

Nhưng cái cánh cửa thị trường ấy thêm một lần nữa cắt sâu vết thương dân tộc bởi cái định hướng xã hội chủ nghĩa của nó. Vì đây là thị trường có định hướng, có đảng Cộng sản vẽ kim chỉ Nam và có sự giám sát, quản lý toàn triệt của Đảng, nên chắc chắn một điều, trong cái thị trường ấy, chỉ có thái tử Đảng, phe cánh hẩu của đảng, những nhóm lợi ích trực thuộc đảng thu về mối lợi lộc, dân đen không những không được lợi lộc gì mà phải đối diện với một thứ tư bản rừng rú nấp bóng “định hướng xã hội chủ nghĩa”, mượn danh “tài sản quốc dân, toàn dân”.

000_PAR2004041558932.jpg
Những người Việt Nam vượt biển tìm đường đi tỵ nạn được cứu trên biển hôm 8/7/1979 trên tàu bệnh viện của Pháp có tên L'Ile de Lumière. AFP

Và trong cơn quẫy đạp đầy rẫy máu và nước mắt của những con quái thú tư bản rừng rú, có hàng triệu người dân bỗng chốc trở thành dân oan, có hàng triệu người dân cho đến thế kỉ 21 vẫn không dám mở miệng nói ra suy nghĩ của mình cho dù đó chỉ là suy nghĩ rất đơn giản rằng mình cần được đối xử công bằng. Vực thẳm phân ly của dân tộc ngày càng mở ra toang hoác, sự phân chia Nam – Bắc ngày càng thêm nặng. Và đau đớn nhất là người ta trở nên mù quán và tự phát. Mù quán vì không cần biết đúng – sai, tốt – xấu, đen – trắng mà chỉ cần biết đã Bắc thì phải xấu, cũng như ngược lại, đã Nam thì phải ngố và hợm hĩnh. Tự phát bởi người ta đánh mất trung tính để nhận biết đúng sai mà chỉ cần chứng minh rằng mình hiểu biết, mình tử tế, người ta sẵn sàng đạp lên mọi giá trị và đạp qua cả chính sự tử tế và lòng trắc ẩn của bản thân để nói cái mình thích, cái có lợi cho mình.

Và sau gần nửa thế kỉ, sự đánh mất trung tính của một dân tộc đã đến hồi cao trào, người ta không những không còn phân biệt đúng – sai mà chuyển lên cấp độ mới hơn là phe tao luôn đúng và phe mày luôn sai. Phe tao là ai? Phe tao là những ai phát biểu, chống đối, xun xoe, bợ đỡ hay vùi dập giống với tao, cùng mục tiêu như tao thì đều đúng cả. Còn phe mày là ai, là đứa nào dám nói ngược, dám phản biện, dám phản tư, dám chỉ ra điều bất công và dám chặn đứng tiến trình bóc lột của tao, đương nhiên phải là sai và là kẻ thù của tao rồi.

Cái nếp nghĩ cực đoan một cách có biện chứng này đã thành nếp nghĩ phổ quát của dân tộc một khi các hệ hình giá trị dân tộc được căn cứ trên vật dục, trên cái nhà, chiếc xe, bể bơi, siêu xe, siêu biệt thự và sâu xa hơn nữa là nhiều thớt, tức vợ ở nhà là thớt chính, các thớt còn lại ngoài xã hội chính là các chân dài, và chân càng dài, óc càng ngắn thì càng dễ kiếm tiền. Bởi chân dài giúp người sở hữu có cái để dợt le và thỏa cơn khát dục, chân dài cũng là thứ chuẩn mực thẩm mỹ duy vật biện chứng. Và óc càng ngắn thì càng hay, bởi óc ngắn ít thủ đoạn, óc ngắn ít làm việc đầu óc mà chuyển năng lượng sang làm việc ở các đơn vị cơ thể khác. Khi chân dài óc ngắn trở thành món hang hiếm, hàng hot của xã hội, len lỏi trong cả giáo dục và quản lý, chính trị, kinh tế… thì đương nhiên, điểm đến của dân tộc nằm ở đâu, thiết không cần bàn thêm!

000_Hkg9218479.jpg
Một người lái xe ôm nằm trên chiếc xe máy của mình chờ khách trước một tấm biển quảng cáo căn hộ chung cư đắt tiền ở TPHCM hôm 20/11/2013. AFP

Và sau gần nửa thế kỉ đi qua, chuyện chén cơm, manh áo, chỗ ở không còn thao thức như ngày xưa. Nhưng không thao thức không có nghĩa là bình yên, thái bình. Vì sau gần nửa thế kỉ, con người, khi đối mặt với chuyện ăn, mặc, ở đã chuyển từ thao thức sang khốc liệt, con người dẫm đạp lên nhau, con người man trá, lừa lọc và bất chấp thủ đoạn kể cả người thân với nhau để đạt mục đích của họ. Mà đáng sợ là cái mục đích ấy lại quanh quẩn ở chuyện ăn mặc ở, một tầng bậc cấp thấp, thứ tầng bậc ở nhân loại chưa phát triển. Bởi trong một nhân loại đã phát triển, nỗi thao thức chuyện ăn mặc ở sẽ chuyển sang nỗi thao thức về thân phận cá nhân và nhân quần, thao thức về đồng loại và thế giới, thao thức về vũ trụ quan sau chuỗi dài chiêm nghiệm tri thức.

Đáng sợ ở chỗ một quốc gia nghèo và dốt, cánh cửa tri thức chỉ mới mở hé và lực lượng trí thức còn rất mỏng, hàm lượng tri thức còn yếu ớt khi bước ra biển lớn. Nhưng chúng ta lại có quá nhiều giáo sư tiến sĩ, chúng ta có quá nhiều cử nhân và các giáo sư tiến sĩ bận xun xoe, bợ đỡ, hiếm hoi người suy tư về dân tộc, các cử nhân bận chạy xe ôm, cò đất, cò nhà, ship hàng online… Kết quả là sao? Sau rất nhiều nỗ lực để xóa nghèo đói, xóa dốt, Việt Nam có những cánh rừng trơ trọi và có những biệt phủ triệu đô trang trí đầy gỗ quý, Việt Nam có những con người vung tiền như lá mít và có những vùng quê bị xóa sổ bởi nghèo đói và nạn cờ bạc, đề đóm, Việt Nam cạn kiệt tài nguyên tự nhiên và con người, Việt Nam có những người đi bán thận để mua điện thoại, Việt Nam có những gia đình nhà chứa đầy các vật dụng đắt giá, thời thượng và có hầm rượu ngoại nhưng không có lấy một cái kệ sách nhỏ. Việt Nam cơ bản đã vượt qua được đói, nghèo bằng nỗ lực đấu tranh và đấu tranh nhưng cũng cơ bản vượt qua nạn dốt bằng nỗ lực học thuộc điều lệ Đảng, những cánh cửa tri thức khác vẫn im ỉm đóng với dân tộc, chỉ có những trí thức chịu dòm lén qua khe cửa và tự than vãn về góc u tối của đời mình, giỏi lắm cũng chỉ dám thở dài về bóng tối bao phủ cả căn nhà có quá nhiều ổ khóa.

Vậy thì sau gần nửa thế kỉ, chúng ta nhìn lại và thấy gì? Thấy lòng hoài nghi, thấy sự dửng dưng, thấy kẻ hãnh tiến và đạp qua nỗi đau đồng loại, thấy người xun xoe, thấy đời trống rỗng và vô vị... Và thấy ai đó đang khóc thầm nhớ tiếc những ngày vàng son, những ngày con người dù đau khổ, chết chóc những vẫn còn biết tử tế với nhau!

* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do.

Nhận xét

Bạn có thể đưa ý kiến của mình vào khung phía dưới. Ý kiến của Bạn sẽ được xem xét trước khi đưa lên trang web, phù hợp với Nguyên tắc sử dụng của RFA. Ý kiến của Bạn sẽ không xuất hiện ngay lập tức. RFA không chịu trách nhiệm về nội dung các ý kiến. Hãy vui lòng tôn trọng các quan điểm khác biệt cũng như căn cứ vào các dữ kiện của vấn đề.

Nhận xét

HỒTẬPCHƯƠNG
22/04/2022 13:23

Quốc Hận mang hoài nỗi đắng cay?
Ba mươi tháng ấy lệ rơi đầy
Tang thương đất Mẹ, đời ly tán
Tủi nhục quê Cha, kiếp đọa đày
Đất khách tha hương sầu hận tủi
Quê người lưu lạc khóc thương vay
Nghìn năm lịch sử còn ghi dấu
Nước Việt ta sao mãi thế này ???

Xa cách vẫn hoài nhớ cố hương
Tháng Tư lại đến gợi thêm buồn
Quê nhà đau khổ, buồn ly biệt
Đất khách sầu dâng, nỗi đoạn trường
Tổ Quốc lầm than do lũ Cộng
Non sông rách nát bởi vô lương
Ngày nào quỷ dữ còn cai trị
Vận Nước điêu linh mãi mãi còn ...?

Việt Cộng lũ hèn hãy tránh ra
Để toàn dân Việt trả thù nhà
Phạm Đồng chữ ký còn ghi dấu
Phú Trọng thi hành nét bút sa
Đất Nước lầm than vì giặc cướp
Quê hương tủi nhục bởi tà ma
Trời cao có thấu xin người hãy
Dẹp bọn vô thần lũ Cộng ta

Lũ Cộng sống chi để hại người ?
Dân tình khóc hận mãi chưa nguôi
Đất đai bây cướp dân than oán
Nước Việt cầm quyền rách tả tơi
Tổ Quốc đau thương vì lũ Cộng
Giang San nghèo đói bởi theo ngươi
Cầu xin Thượng Ðế ban ơn phước
Tổ Quốc mai sau rạng sáng ngời

Lũ Cộng nhà ngươi chỉ giỏi tài
Bắt người yêu Nước để ra oai
Hưng vong Tổ Quốc giờ điêu đứng
Đất Nước lầm than bởi lũ bây
Một thoáng qua mau tan giấc mộng
Trăm năm phút chốc trắng bàn tay
Giặc Tàu xâm lấn bây câm nín
Ta tiếc Quê Nhà chẳng gặp may

Nguyễn Vạn Thắng

Người Quan Sát
22/04/2022 20:51

Một bài viết đáng đọc ... càng đọc mắt càng cay cay muốn khóc ... mà khóc không được !
Tác giả cho người đọc thấy rõ bản chất cộng sản là LỪA MỊ , GẠT GẪM . Sau gần nửa thế kỷ cầm quyền ba miền Nam- Trung - Bắc ; xã hội càng tuột dốc thê thảm : cộng sản không đoái hoài đến Đất Nước và Dân Tộc . Chúng lo chăm chuốt ngôi vị và đảng trị , ngoài ra là sống chết mặc bay.

Câu đầu môi của chúng kích động cắt mạng con người một thưở là " ở đâu áp bức , ở đó có đấu tranh " đã lỗi thời lạc hậu vì công an trị và bộ đội trị .
Chúng tròng đầu dân mỗi người 2 thòng lọng vô hình :
- Thòng lọng đảng .
- Thòng lọng nhà nước .

Dân chỉ ngửa cổ ngáp ngáp .... cho đến chết . Giỏi đấu tranh đi . Áp bức đầy rẫy đó đấu tranh đi . Bài học Đồng Tâm , Lê đình Kình ,60 tuổi đảng,chưa ráo mực .... chưa kể bao chiêu trò dân chủ giả hiệu , phục quốc giả hiệu .....
Con người thành nhút nhát hèn mọn ... xin mượn câu cuả bài viết thay cho phần kết :" Thấy lòng hoài nghi, thấy sự dửng dưng, thấy kẻ hãnh tiến và đạp qua nỗi đau đồng loại, thấy người xun xoe, thấy đời trống rỗng và vô vị... Và thấy ai đó đang khóc thầm nhớ tiếc những ngày vàng son, những ngày con người dù đau khổ, chết chóc những vẫn còn biết tử tế với nhau ! "

HOTAPCHUONG
23/04/2022 07:02

Nguyễn phú Trọng là thái thú của Tàu, công an, cán bộ cs là tay sai đắc lực để tiêu diệt những thành phần yêu Nước, muốn "thoát Tàu".
csVn đã bị Tàu cộng xâm nhập từ lâu (1954) và tích cực viện trợ cho cs Bắc Việt; nên muốn "thoát Tàu " không phải dễ!.

Duy Hữu, USA
23/04/2022 07:18

Thừa thắng xông lên, lao đầu xuống hố rác,
" chủ nghĩa xã hội đỏ, chủ trương xã hội đen ",

Dân đen ta bới rác, dân ta đen chỉ thấy...
đầu Bác Hồ đen, mỉm cười, trong đống rác.

Dân đen ta lắc đầu, ngước nhìn bầu trời... tháng Tư đen.

HOTAPCHUONG
23/04/2022 07:27

Dân Miền Nam bỏ Xứ ra đi ...
Chưa bao giờ có như vậy trong Sử Việt. Nhiều lần thay đổi Triều đại, người bất đồng chính kiến cũng lưu vong, tị nạn... Nhưng lần này thì cả TRIỆU NGƯỜI vượt biên mong thoát khỏi ách Cộng Sản Độc tài, đảng trị, ác với Dân, hèn với giặc, vào, vơ, vét, về, ăn cướp trắng trợn, lường gạt công khai, khiến cả một dân tộc không sống nỗi, phải bỏ Nước ra đi, nguy hiểm thập tử nhứt sanh.
Đỗ Mười từng tuyên bố trước sân tòa Đại sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn ngày 20/02/1976 vào lúc 10 giờ 15 phút:“Giải phóng miền Nam, chúng ta có quyền tịch thu tài sản, trưng dụng nhà cửa, hãng xưởng, ruộng đất chúng nó. Xe chúng nó ta đi, vợ chúng nó ta lấy, con chúng nó ta bắt làm nô lệ. Còn chúng nó thì ta đày đi lao động khổ sai vùng kinh tế mới vào nơi rừng sâu nước độc. Chúng nó sẽ chết lần mòn…” Tàn ác đến thế mà cộng sản vẫn chưa buông tha ! Không biế đếnt bao giờ ! ! ! mới là cùng ! ! !

TRANTUS
24/04/2022 07:17

Vay the cho nen hoi do moi co cau vef:
"Tuong-Tans;Tas-Taj; Uys-Yens!
Conf Em linhs chiens-Duoc mot con bup be" he,he,he... ./.

TRANTUS
24/04/2022 07:59

Sau bao nam "Ta van la Ta"!

HỒ TẬP CHƯƠNG
24/04/2022 12:31

Hãy công tâm với lãnh đạo VNCH !
Nha Nam Media06/04/2018
Tôi đã viết rất nhiều bài viết về lý do tại sao miền Nam thua trận mất về tay CS. Nhưng dường như năm nào vào tháng 4, vẫn phải viết lại. Vâng, cho dù còn một chút sức tàn, tôi vẫn phải viết, vì rất nhiều người nhìn vào sự sụp đổ đó như cái tội của lãnh đạo VN thời bấy giờ, là cái tội của ông Thiệu ông Kỳ ..
Chính tôi, hơn 40 năm trước khi miền Nam sụp đổ tôi cũng đã nghĩ và “đổ tội” như vậy. Nhưng, với thời gian, với những tài liệu được bạch hóa, tôi thấy mình ngây thơ và hồ đồ khi nghĩ như thế.
Trước hết, ta không nên nhìn sự sụp đổ của miền Nam trong giới hạn của tháng tư 1975, mà ta phải có cái nhìn tổng thể, nhìn từ lúc ra đời HĐ Geneve 1954 chia đôi đất nước.
Người CS không bao giờ giữ lời với những gì họ đã ký. HĐ Geneve chưa ráo mực, thì Lê Duẫn thay vì phải tập kết ra Bắc, ông ta đã ở lại miền Nam để tổ chức chiến tranh. Mà lại là chiến tranh khủng bố, chiến tranh du kích.
Ông ta làm chiến tranh khủng bố, chiến tranh du kích y như của Mao Trạch Đông theo đúng phương châm: lấy nông thôn bao vây thành thị.
Miền Tây sông ngòi chằng chịt, là vựa lúa nuôi cả miền Nam. Xây dựng một cây cầu nhỏ bắc qua sông cho sự di chuyển hàng hóa lúa gạo, cần biết bao nhiêu nhân lực và thời gian. Nhưng, chỉ cần 1 tên VC và 30 phút trong bóng đêm, là cây cầu đã bị giật sập. Miền Nam vì thế, sống trong sự khủng bố thường xuyên.
Chưa có đất nước nào thắng được chiến tranh khủng bố. Giàu mạnh như Mỹ, mất cả ngàn tỷ dollar, chỉ mới lấy được cái đầu của tên trùm khủng bố Bin Laden.. rồi sau đó lại mọc thêm những tổ chức khủng bố khác như IS.. etc. Âu Châu, phương tây khốn đốn như thế nào để chống khủng bố, thì có lẽ ai cũng biết ..
Trở về cuộc chiến VN, tôi không đổ tội người Mỹ cho sự sụp đổ miền Nam, nhưng tôi vẫn nhớ câu nói danh tiếng “Làm kẻ thù còn dễ hơn làm bạn với Mỹ”. Người Mỹ trước hết vì quyền lợi của họ, đến giúp miền Nam chặn đứng làn sóng đỏ phương bắc.
Nhưng, qua các cuộc bầu cử, ông Tổng Thống Mỹ nào cũng nghĩ trước hết làm thế nào mình thắng được cho cuộc bầu cử sắp đến. Vì thế mới có cuộc du hành của Nixon qua Bắc Kinh để bắt tay Mao Trạch Đông… Số phận miền Nam đã thấy được từ đó !
Ông Thiệu hiểu người CS hơn ai hết và biết trước, ký vào HĐ Paris là ký vào án tử cho miền Nam, ông đã cố kéo dài như có thể. Nhưng trước sức ép cúp viện trợ, rồi phong trào phản chiến đui mù khắp thế giới, ông đành phải ký bút.
HĐ Paris, trên danh nghĩa là hiệp định lập lại hòa bình chấm dứt chiến tranh, chấp nhận sự tự quyết của dân miền Nam có quyền chọn lựa một chính thể qua lá phiếu.
Nhưng, người CS cũng như với HĐ Geneve, họ chẳng bao giờ giữ những cam kết họ đã ký. Biết thời cơ đã đến, họ biến chiến tranh du kích thành chiến tranh quy ước, và vẫn giữ sự khủng bố ở các thành phố lớn.
Chúng ta bình tâm mà suy nghĩ, đến viện trợ nhân đạo 400 triệu dollar cũng bị quốc hội Mỹ từ chối, thì miền Nam còn hơi sức nào để chống đỡ với bọn VC ? Trong khi đó, 13 nước CS trên thế giới lúc bấy giờ viện trợ mãnh liệt cho VC, viện trợ từ cây súng, xe tăng, đến đôi giày, và đến từ ngay những bữa ăn.
Một người đã què quặt, làm sao có thể chống cự với thằng khỏe mạnh sức lực dồi dào ??
Sự sụp đổ miền Nam vào tay CS là điều dĩ nhiên trong bối cảnh lúc bấy giờ…
Lãnh đạo miền Nam, và trước hết những người lính anh hùng của QLVNCH đã làm hết những gì họ đã có thể. Người miền Nam từ đó phải chấp nhận cái chết trên biển cả mà tìm đường ra đi..
Tôi xin chấm dứt bài viết này với những lời comment của Ngô Nhật Đăng, một người bạn, một người em mà tôi rất quý mến và kính trọng:
“Em cũng tiếc VNCH, nhưng rồi một hôm đọc 1 ý kiến của 1 người VNCH nói rằng : sự thua của VNCH như là định mệnh đã được an bài, nó như 1 sự trừng phạt người miền Nam vì đã có lúc không biết trân trọng điều mình đã được hưởng vv….đại khái thế. Và em hiểu rằng, sự “thua” ấy là một điều cần để cho 1 cuộc hồi sinh vĩ đại của đất nước, cả Trung-Nam- Bắc.”
Tôi hy vọng bạn tôi, em tôi có lý

Xuyên Đảo Phương Tử
24/04/2022 20:48

Đảng cộng sản thường dùng chữ phản động để gán chửi những ai không thích chế độ hay thậm chí muốn lật đổ chế độ.Nay nói về ý nghĩa của chữ thù ghét.Một người không bao giờ hại ai , không gieo thù chuốc oán với ai hay thậm chí không nợ nần gì ai thì không ai thèm chỉ trích, chửi ,trả đủa, tìm cách hại hay thậm chí giết bao giờ ngoại trừ người đó điên ! Nhìn rộng ra đối với một chính phủ cũng vậy. Chính phủ này từ lúc cướp chính quyền cho đến bây giờ gây thù chuốc oán với dân quá nhiều nên luôn luôn nom nớp lo sợ bị lật đổ , trả đủa,bị nguyền rủa và do vậy càng lún sâu vào việc gieo thù chuốc oán thêm ( như bị lời nguyền rủa siêu nhiên )bằng cách gia tăng bắt bớ, bằng cách chửi dân phản động mà không biết rằng chỉ có chính quyền vô học ,rừng rú , ba trợn vô liêm sĩ,mới tối ngày chửi dân mà không để dân" chửi" lại !