Bấm vào đây để nghe tiết mục này
Rightclick to download this audio
Trong tuần vừa qua, Ban Việt Ngữ vẫn tiếp tục nhận được thiệp và e-mail mừng Giáng Sinh và Tết Dương Lịch do quý thính giả gửi về. Thay mặt cho tất cả các anh chị trong Ban, một lần nữa Thanh Trúc xin mượn làm sóng phát thanh để gửi đến quý vị lời cầu chúc một năm 2004 đầy bình an, hạnh phúc và may mắn.
Có thể nói năm 2003 vừa trôi qua là một năm đầy biến động. Biến động vì chiến tranh, vì khủng bố và vì cả chính trị lẫn kinh tế. Có lẽ quý thính giả cũng đồng ý với Thanh Trúc là hy vọng năm mới 2004 sẽ mang đến cho chúng ta hòa bình, một nền hòa bình thật sự mà từ lâu rồi mọi người đều mong ước được hưởng. Bên cạnh đó, vẫn còn nhiều quốc gia chưa thật sự có tự do, chưa thật sự có dân chủ và các quyền căn bản của người dân vẫn chưa được tôn trọng đúng mức. Vì thế, ước nguyện tự do, dân chủ cũng chính là ước nguyện của tất cả chúng ta trong năm 2004.
Khi nói đến chữ tự do, Thanh Trúc chợt nhớ lại cuộc phỏng vấn mà Ðức Tân Hồng Y Phạm Minh Mẫn của Tổng Giáo Phận Sài Gòn dành cho nhật báo The Boston Globe, mới được đăng tải cách đây đúng 4 hôm. Trong cuộc phỏng vấn, Ðức Hồng Y nói rằng Ngài đã có lần nói với giới lãnh đạo Việt Nam là tự do mà người dân cần có lớn như cái bàn, nhưng cái mà người dân được hưởng thì chỉ nhỏ bằng cái đĩa. Khi đọc những điều mà Ðức Hồng Y Mẫn nói với nhà báo của tờ Boston Globe, Thanh Trúc có chia sẻ với anh em trong ban và còn nhớ là có người nói rằng hy vọng trong năm mới, trên chiếc bàn mà Ðức Hồng Y Mẫn nói đến sẽ đầy ắp những chiếc đĩa, chiếc thì chứa tự do tôn giáo, chiếc thì đựng tự do phát biểu, chiếc thì dành cho tự do thông tin. Một người khác thì bảo thay vì có nhiều chiếc đĩa, ước mơ trên bàn có một chiếc đĩa duy nhất nhưng thật to, chứa đựng tất cả những ước muốn của tất cả mọi người. Ðó cũng chính là niềm niềm mơ ước nhỏ nhoi của cá nhân Thanh Trúc và xin chia sẻ cùng quý thính giả thương yêu trong ngày đầu năm Dương Lịch 2004.
Như quý thính giả đã rõ, vào đúng ngày cuối năm 2003, một nhân vật bất đồng chính kiến được nhiều người biết đến là Ông NguyễnVũ Bình bị đưa ra tòa xét xử về tội làm gián điệp. Ngay sau khi phiên tòa kết thúc, chúng tôi nhận được điện thư của Ủy Ban Vận Động Tự Do cho Tù Nhân Chính Trị tại Việt Nam từ Việt Nam gửi sang nguyên văn như sau:
“Chúng tôi, Ủy ban vận động tự do cho tù nhân chính trị tại Việt Nam phản đối bản án bảy năm tù giam và hai năm quản chế dành cho anh Nguyễn Vũ Bình vào ngày 31 tháng 12 năm 2003.
Nguyễn Vũ Bình đã bị bắt từ ngày 25 tháng 9 năm 2002, tính đến ngày xử 31 tháng 12 năm 2003 là đã hơn 13 tháng. Trong suốt thời gian bị giam giữ, Nguyễn Vũ Bình đã không được phép gặp mặt vợ con. Chỉ vì làm đơn xin thành lập Đảng Dân Chủ Tự Do, chỉ vì viết bài tường trình về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam mà anh Bình đã bị Bộ Chính Trị trấn áp, giam tù. Điều 69 Hiến Pháp nước CHXHCNVN ghi rõ: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tư do báo chí, có quyền được thông tin, có quyền hội họp, lập hội, biểu! tình theo qui định của pháp luật ". Như vậy, nhà cầm quyền Việt Nam đã chà đạp lên bản hiến pháp mà chính họ đã viết ra.
Chúng tôi chính thức tố cáo đảng CSVN đã liên tiếp đàn áp những công dân Việt Nam vô tội.
Hà nội ngày 31 tháng 12 năm 2003
Bên cạnh lá thư phản đối đó là thư của một bạn nghe đài là anh Phạm Phú Ðức nói về những băn khoăn trước hiện tình của Việt Nam ngày nay. Thư có đoạn viết: “Có người cho rằng Tự Do là do chính mỗi chúng ta phải tạo ra. Có lẽ vậy, vì Tự Do là ở trong tim của mỗi người. Chúng ta có quyền thương yêu bất cứ ai hay cái gì một cách thầm kín mà chẳng ai có thể đàn áp mình. Tự Do cũng ở trong trí óc của mình. Đó là tự do tư tưởng mà chẳng thể ai tước đoạt được. Và cho dù đảng cộng sản Việt Nam hiện nay có đàn áp thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào tước đoạt được tự do tư tưởng của người dân, mặc dầu họ đã thẳng tay tước đoạt mọi quyền tự do khác như ngôn luận, báo chí v.v... ĐCSVN cũng thừa biết người dân chẳng ưa thích gì họ, nhưng cái đó đối với họ không quan trọng, bởi rằng mục tiêu của họ là phải nắm quyền bằng mọi cách. Những người như thế mà nắm vai trò lãnh đạo và đại diện nhân dân thì thật là vô liêm sỉ, và trên hết, thiếu hẳn lòng tự trọng và nhân cách. Dù biết chống lại đảng là bị gán ngay tội phản động, nhiều khi còn bị cho là phản quốc nữa, nhưng hơn 7 thập niên qua, đảng đã kết tội không biết bao nhiêu người là phản động và phản quốc. Nhưng rồi vẫn biết bao nhiêu người khác, giới trẻ ngày càng đông hơn, đứng lên can đảm chống đảng. Không phải họ không biết chống đảng là mang họa vào thân, nhiều khi ở tù mục xương hay kể cả mạng sống hay hơi thở nằm trong khả năng khống chế của đảng, nhưng thà sống hiên ngang còn hơn phải luồn cúi. Tủi nhục, hổ thẹn và đè nén đã đủ, nếu không đấu tranh cho giá trị nhân phẩm của bao nhiêu người khác thì ít nhất cũng cho chính mình vậy! Nếu không làm gì cả thì làm sao sống nỗi với chính mình được! Và nếu không đấu tranh thì làm sao đem lại sự thay đổi, nhất là một thay đổi tốt đẹp hơn hiện tại! Ai đấu tranh cho mình và hy sinh cho mình nếu chính mình không làm được điều đó!
Ngọn nến đã được châm lửa, ánh sáng đã được chuyền đi khắp nơi, từ trong tù ngục ra đến các nhà thờ, từ tận đấy bần cùng của xã hội ra đến các ngôi chuà v.v... Tuy là những ngọn nến nhỏ nhoi trước bạo lực, nhưng đây là những ngọn nến từ bi, trí tuệ và dũng cảm. Lấy tình thương của mình để cứu rỗi nhân loại, lấy trí huệ của mình để giải thoát u mê, lấy sự sống của mình để làm nến soi đường. Ý nghĩa sống của họ không phải là để sống bao lâu, mà là để sống từng giây phút cho xứng đáng với nhân phẩm. Họ coi cái sống nhẹ như tơ hồng, và coi cái chết nhẹ như hơi thở. Ở bất cứ nơi đâu, trong ngục tù bốn bức tường đá, hay trong thiền viện bị công an dầy đặt bao vây, họ vẫn an nhiên tự tại. Khi sống, họ là ngọn nến toả sáng một không gian. Nếu có chết đi, họ luôn có biết bao nhiêu người khác tiếp nối. Và có lẽ, đó là truyền thống hào hùng của cha ông để lại mà chúng ta tự hào gọi là tinh thần dân tộc Việt Nam.
Những ngọn nến đó hôm nay, không ai khác hơn là Hoà Thượng Thích Huyền Quang, Hoà Thượng Thích Quảng Độ, Thượng Toạ Thích Tuệ Sỹ, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Linh Mục Phan Văn Lợi, Linh Mục Nguyễn Hữu Giải, cụ Lê Quang Liêm, Mục Sư Nguyễn Hồng Quang v.v..., và những người can đảm nói lên ý nghĩ của mình đang bị trấn áp hay tù tội, hữu danh và vô danh, đã đang và sẽ truyền lửa và làm ngọn nến cho nhau trong một cuộc đấu tranh xoá tan bóng tối và sợ hãi trên quê hương Việt Nam chúng ta.
Họ là những người "Thà làm một ngọn nến trong giây lát còn hơn làm bóng tối một đời người". Vết chân và ánh sáng Bi Trí Dũng của họ đã toả đi khắp nơi, hứa hẹn cho một tương lai tươi sáng cho dân tộc Việt Nam vào một ngày không xa.”
Bên cạnh những là thư ít nhiêu chứa đựng những suy nghĩ chính trị, vào đúng những ngày cuối năm chúng tôi cũng nhận được một món quà rất quý, do một bạn nghe đài trao tăng. Món quà này chưa đựng trong lá thư với một số chi tiết như sau:
Là một thính giả trong một thế giới đầy sôi động phát xuất từ nhiều luồng tư tưởng khác nhau, tôi mong mỏi nơi quý đài là truyền bá mọi tin tức quan trọng một các trung thực, vô tư, nhanh chóng và đầy đủ. Tôi thấy có lẽ quý đài đang làm điều này.
Tôi có theo dõi trên các đài truyền hình, hay báo chí thì được biết là thỉnh thoảng có những giải thưởng như Oscar, Nobel, v.v..; và phần thưởng dành cho người hoặc một nhóm người tài ba và có công trạng trong một lãnh vực nào đó. Theo tôi thì cũng nên có một giải thưởng dành cho các đài phát thanh thông tin nếu loại giải thưởng này chưa có, và tôi đề nghị đặt tên cho giải thưởng này là Giải Truyền Thông Tự Do. Tôi thấy quý đài xứng đáng nhận nhiều giải thưởng này lắm.
Nếu tôi là trong ban phát Giải Truyền Thông Tự Do thì tôi sẽ đề nghị môt số giải cho đài. Giải thứ nhất dành cho tiết mục nói về tin tức hàng ngày của quốc ngoài và quốc nội. Giải thứ nhì dành cho tiết mục đoc thư tín các ban nghe đài. Giải thứ ba dành cho tiết mục nói về kinh tế trong nước và ngoài nước. Giải thứ tư dành cho tiết mục tìm hiểu người Việt khắp nơi.
Cuối cùng, nhân dịp năm mới, tôi xin chúc quý đài đầu năm cuối năm thịnh vượng và thành công.
Cầu chúc thịnh vượng, thành công cũng là lới chúc đầu năm Thanh Trúc và toàn ban Việt Ngữ gửi đến quý thính giả, kèm theo bài thơ của một bạn nghe đài gửi cho tất cả chúng ta.
Hai ngàn lẻ bốn đã đến rồiChúc người dân Việt khắp nơi nơiMột năm may mắn đầy phúc lộcAn khang, thịnh vượng hạnh phúc đời.