Đơn Dương: tôi từng bị Hải ngoại cho là Cộng sản nằm vùng, đóng vai ‘khổ nhục kế’


2005.06.14

Phương Anh, phóng viên đài RFA

Thưa quí vị, như Phương Anh đã trình bày trong kỳ trước. Sau khi bày tỏ nỗi oan ức của mình, nhưng cuối cùng, Bộ Văn Hóa Thông Tin Việt Nam vẫn quyết định thu hồi hộ chiếu của anh, cấm xuất cảnh và đóng phim trong vòng 5 năm.

DonDuong150.jpg

Cùng thời gian đó, bản thân Đơn Dương cùng vợ con đã chịu rất nhiều khó khăn, anh bị hăm doạ, vợ con bị khinh rẻ, tương lai của các con anh bị đe doạ…

Khủng hoảng và căng thẳng

Cuối cùng, không thể sống trong hoàn cảnh như thế anh đành phải viết thư cầu cứu với hải ngoại. Chúng ta hãy nghe anh tâm sự:

"Sau khi tôi trình bày cho báo chí ở trong nước rõ tất cả các thông tin và sự thực nhưng không báo nào dám đăng, tôi đành phải gửi đến thân nhân và bạn bè tôi của nước ngoài, các báo Mỹ và tôi trình bày tất cả những chuyện xảy ra ở Việt nam mà tiếng nói của tôi đã không được đính chính lại.

Tôi là một người nghệ sĩ, cả cuộc đời của tôi đã hy sinh, đã đam mê theo ngành mà cấm tôi, không cho tôi đóng phim, đó là lẽ sống của tôi, tại sao lại ngăn ngừa không cho tôi đóng phim, đó là lẽ sống của mình mà lại cắt ngang như vậy, mà không có lý do buộc tội tôi nữa. Cộng thêm nữa là tôi bị khủng hoảng, tôi có một nhà hàng với một người chị.

Có những người vẫn đến nhà hàng của tôi, những người có chức có quyền, những người ngay trong thành phần ban lãnh đạo, trong đó có một người giám đốc tên là Nguyễn Ngọc Quang, đi cùng các cựu chiến binh trong cái ngày lễ của Việt nam đến nhà hàng của tôi, thì tôi có chụp hình với tài tử Mel Gibson và hình với Patrick Swayze, tôi phóng lớn và treo kỷ niệm trong nhà hàng, thì chính ông Nguyễn Ngọc Quang đã tới, đi chung với nhạc sĩ Ca Lê Thắng, thì ông đã yêu cầu phải hạ cái hình xuống rồi mới kêu đồ ăn ra.

Những người nhân viên trong nhà hàng không dám bỏ xuống thì chính ông ta đã cầm cái hình bỏ xuống. Một tuần lễ sau thì một nhóm người khác tới, thì hình của tôi, người ta lấy dao, lấy cái muỗng bằng inox gạch lên mặt tôi và lấy thuốc lá dí vào mặt của tôi chung với Patrick Swayze, rồi hằng ngày trên đài phát thanh, có những bài báo phát thanh trên đài… hàng ngày cứ mở mắt ra là lo sợ không biết sẽ có chuyện gì xảy ra…

Lúc đó thì công an PA 25 vẫn cứ kêu tôi lên làm việc và họ cứ buộc tội tôi và bắt tôi phải làm bản tự khai là nhận tội. Những đứa con của tôi khi tụi nó đi học, thầy cô nhìn nó với một ánh mắt khác, rồi bạn bè nó, ngay cả cái ông bảo vệ cũng nhìn nó… Nghĩa là không thể sống trong một tâm trạng như vậy.. Chính vì vậy mà tôi đã lên tiếng với nước ngoài yêu cầu can thiệp vào."

Được bênh vực và ủng hộ

Bạn nghĩ gì về việc này? Xin email về Vietnamese@www.rfa.org

Thưa quí vị và các bạn, theo lời anh cho biết, sau khi nhận được tin của Đơn Dương, cộng đồng người Việt ở hải ngoại đã hết lòng lên tiếng bênh vực và ủng hộ cho Đơn Dương.

Đồng thời, tài tử Mel Gibson, dù đang bận rộn quay phim The Passion of The Christ ở Ý, khi nhận được thư của Đơn Dương trình bày mọi việc, với lương tâm và trách nhiệm, lập tức, Mel Gibson viết thư tới ngoại trưởng Collin Powel để trình bày sự việc.

Thế là Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã liên lạc thẳng với toà đại sứ Mỹ tại Hà Nội và can thiệp cho Đơn Dương cùng vợ và hai con trai được rời khỏi Việt Nam. Anh kể lại những ngày cuối cùng

"Trước đó 3 ngày thì đã có giấy mời của phường yêu cầu Đơn Dương lên, nói là có đơn tố cáo tôi là nói xấu chế độ và hành hung người khác, thì bà Tổng Lãnh sự có kêu tôi lên, yêu cầu tôi phải nhanh chóng thu xếp gia đình đi ngay, vì theo bà ấy cảm thấy được là lần này, có thể người ta sẽ qui vào một cái tội nào đó để mà giữ tôi lại, thì đúng như dự đoán.

Tôi nhớ là buổi sáng hôm đó, một tờ báo An Ninh Thế Giới vẫn còn buộc tội tôi là nói xấu chế độ và hành hung một người nào đó và yêu cầu phải có biện pháp trừng trị tôi, mà tôi vào trong phi trường rồi, tôi vẫn bị khám xét rất là kỹ, cả đồ đạc của tôi bị lục tung ra, khám từng tí một.

Khi mà mang tất cả những cái thùng đồ của tôi vào phòng hải quan mà người ta xét, lúc đó thì hải quan đã làm xong thủ tục rồi, thì tôi mới thấy xuất hiện 7, 8 người mặc thường phục nhưng lại là công an , trong đó tôi thấy có một khuôn mặt quen thuộc, bên PA 25, thì họ khám rất là kỹ, khám từng cuốn sách, từng tờ một, thì lúc đó tôi mới thấy cái người công an mà cầm máy quay đi vào, thì không thấy gì cả trong các kiện hàng, thì họ mới thấy một số các bài viết mà tôi đã in ra trên internet, những bài viết mà người ta cổ động mình, người ta ủng hộ mình trong thời gian vừa qua, cụ thể là những bài trên VN Express chẳng hạn, dành cho bạn đọc.

Tất cả những cái đó, thì công an người ta giữ lại hết và có những bức hình, những cái post card, những cái hình của Picasso hay là những cái hình mà vẽ khoả thân kiểu nghệ thuật, thì họ lại qui cho tôi cái tội là truyền bá văn hóa đồi trụy, họ bắt tôi làm tờ giấy, bắt tôi phải ký là mang đi những cái hình ảnh khiêu dâm này nọ, tôi không ký, tôi nói cái này là vô lý, nhưng mà cuối cùng, lúc đó, tôi nghĩ cái việc này cũng không cần thiết lắm nên tôi ký cho xong thủ tục thôi, thì đến khi tôi sang bên này, tôi có nghe hầu như là đài phát thanh, đài truyền hình đưa cái sự việc đó lên, bêu tôi là một người không có đạo đức, không tốt, đã mang những cái khêu gợi, văn hóa đồi trụy này nọ…"

Rời khỏi Việt Nam

Sau bao ngày chờ đợi trong sự căng thẳng, vào ngày 9 tháng 4 năm 2003, anh cùng gia đình đặt chân tới phi trường San Fransico. Anh kể lại:

"Khi tôi ra đi, tâm trạng của tôi rất là buồn, quê hương của mình mà vì mỗi người ra đi đều có hoàn cảnh khác nhau, tôi cũng vậy . Tôi đã sang đây hai lần, năm 1998 và năm 2000, đóng phim bên này…

Tôi đã nổi tiếng tại Việt Nam, tôi đã sống ở Việt Nam rất lâu, tôi còn nhiều cái ở Việt Nam, nhưng tôi không thể nào chịu đựng được, tôi đành phải ra đi mà thôi. Tôi ra đi với hai bàn tay trắng, đang ở trong một cái gì đó, tự nhiên bây giờ đổ vỡ hết cả và tâm hồn của một nghệ sĩ thì nó nhậy cảm lắm…

Nhưng khi tôi đến phi trường San Francisco thì cảm giác của tôi rất là bình yên, tôi không còn bị căng thẳng, lo sợ…"

Ra đi theo giải pháp ôn hoà

Khi được hỏi anh được chính phủ Hoa Kỳ đã giúp đỡ anh, cho nhập cư theo qui chế gì anh cho biết

"Lúc đó thì phía Mỹ muốn đi theo giải pháp ôn hoà, theo đường lối ngoại giao, bà tổng lãnh sự có nói với tôi rằng: nếu mà tình hình căng quá, có nghĩa là ảnh hưởng đến tính mạng của tôi, thì họ sẽ đưa đi theo cái diện gọi là tị nạn chính trị, nhưng mà bây giờ trước mắt thì họ vẫn đi theo cái đường lối ngoại giao trước và họ vẫn yêu cầu phía bên chính quyền Việt Nam, trao trả cho tôi cái passport mà tôi đã bị tịch thu, khi mà công luận trên thế giới đã lên tiếng cũng như một số các tài tử đã lên tiếng, với lại người ta xin chữ ký, và nhất là một số lớn sinh viên, và mọi người bên này đã xin chữ ký, và nếu khi có passport rồi, là họ sẽ giải quyết đi theo cái diện giống như là đoàn tụ.

Lúc đó thì còn bà Phan Thúy Thanh, bà cũng lên tiếng trong một cuộc họp báo với báo chí nước ngoài, lên tiếng là Đơn Dương vẫn là một công dân đang tự do, thì tôi thấy báo nó cũng đưa tin. Khi mà đưa cái tin là “đang là một công dân tự do” thì thực tế lúc đó tôi vẫn đang bị thu passport, vẫn đang bị cấm tất cả mọi cái rồi. Lời phát biểu của bả không đúng, không đúng, fair, với cái lời mà hoàn cảnh hiện tại của tôi lúc bấy giờ… Cuối cùng thì tôi đi theo con đường đoàn tụ."

Lại gặp khó khăn

Thưa quí vị và các bạn, thế là người tài tử nổi tiếng Đơn Dương đã thực sự hưởng không khí tự do sau bao ngày khủng hoảng và căng thẳng. Thế nhưng, khi vừa mới tới định cư tại Hoa Kỳ, thì lại có một số dư luận trong cộng đồng người Việt cho rằng Đơn Dương là Cộng sản nằm vùng, đang đóng vai trò “khổ nhục kế”. Anh tâm sự:

"Lúc đó thì tôi mệt mỏi rồi, vì những chuyện xảy ra ở Việt nam, tôi tính thanh minh đó, nhưng thôi kệ, lúc đó tôi muốn yên thân, muốn bình yên, để mà tôi lo cho gia đình. Tôi đã bị căng thẳng quá rồi, không muốn bị giữa hai lằn đạn nữa, lằn đạn bên này, lằn đạn bên kia…

Ngay khi tôi sang thì có một hãnh phim dự dịnh quay một cuốn phim, dạng giống như là tài liệu đó, mà họ trả cho tôi rất là cao, họ muốn tôi mô tả lại tất cả mọi cái, sống ở VN và vừa mới xảy ra tôi đã bị như thế nào và tôi sẽ là người đóng nhân vật chính trong đó luôn và lúc đó tôi cảm thấy tôi sang tôi mệt mỏi quá đi và tôi không muốn gây thêm một cái gì nó hiểu lầm nữa cho nên tôi đã từ chối…"

Giờ đây, biết rằng sẽ có nhiều khó khăn và thử thách cho sự nghiệp của mình, nhưng với một niềm tin vào tương lai, anh tâm sự:

"Đây là một đất nước cơ hội, thì mình phải cố gắng thôi, tôi may mắn là đã tham gia vào điện ảnh Hollywood, đã có dịp quen biết nhiều, trong thời gian qua, cũng có một số các hãng phim của Việt nam và Mỹ có mời như Lady Killer, đóng chung với Tom Hanks, Oan Hồn của Victor Vũ, Vượt Sóng- Journey from The Fall, của Hàm Trần,…. nhưng thời gian qua, tôi phải lo ổn định cuộc sống gia đình. Thời gian này tôi đã ổn định rồi, , tôi nghĩ rằng, tôi trở lại tiếp tục đi theo con đường điện ảnh của mình mà tôi đã có cơ hội tham gia . Khi tôi đóng phim Green Dargon bên này, Hollywood đã kết nạp tôi là hội viên."

Không chút oán hờn

Với một tâm hồn bình dị và đầy tính nghệ sĩ, sau tất cả những biến cố xảy ra, bây giờ nhìn lại, lòng Đơn Dương vẫn không chút oán hờn, anh tâm sự:

"Đây là lần đầu tiên tôi thổ lộ, thổ lộ những cái gì mình muốn nói. Tôi là một nghệ sĩ,chính là chỉ biết về nghệ thuật thôi, người nghệ sĩ không để ý đến vấn đề chính trị, tâm hồn của người nghệ sĩ rất là nhậy cảm, cho nên khi tôi bị những cái lời buộc tội như vậy, thì lúc đó tôi rất là tổn thương, rất đau và buồn.

Sự thực nó vẫn là sự thực, lịch sử sẽ chứng minh điều đó như thế nào. Cái quan trọng đối với tôi nhất là được tiếp tục nghề nghiệp của tôi. Đó là một cái nghiệp, cái đam mê, lẽ sống của tôi. Tôi thành người nghệ sĩ, thì cái người nghệ sĩ chỉ muốn thể hiện, đem những cái niềm vui, được hóa thân thành một nhân vật.

Cái người nghệ sĩ nói chung muốn rằng là đem cái niềm vui đến cho mọi người và đơn giản người nghệ sĩ chỉ mong như thế thôi. Tôi nghĩ là trái tim tôi vẫn ở Việt Nam và tôi vẫn mơ ước một ngày nào đó được trở về Việt Nam, chết trên Việt Nam, chết trên quê hương của mình."

Thưa quí vị và các bạn, trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng, cánh chim Đơn Dương đã tìm được một nơi chốn bình yên, ở đây, anh có thể tiếp tục thể hiện khả năng thiên phú của mình. Với sự đam mê và nghị lực sẵn có, cộng với bản tính bình dị, ngay thẳng của mình, trong tương lai không xa, mong rằng người nghệ sĩ dễ mến này sẽ lại tiếp tục gặt hái thành công trên xứ người.

Câu Chuyện Hàng Tuần xin dừng nơi đây. Phương Anh xin tạm biệt và hẹn gặp lại quí vị cùng các bạn vào chương trình kỳ sau.

Nhận xét

Bạn có thể đưa ý kiến của mình vào khung phía dưới. Ý kiến của Bạn sẽ được xem xét trước khi đưa lên trang web, phù hợp với Nguyên tắc sử dụng của RFA. Ý kiến của Bạn sẽ không xuất hiện ngay lập tức. RFA không chịu trách nhiệm về nội dung các ý kiến. Hãy vui lòng tôn trọng các quan điểm khác biệt cũng như căn cứ vào các dữ kiện của vấn đề.