Trà Mi, phóng viên đài RFA
Tuần trứơc, Trà Mi đã gửi đến quý vị phần một cuộc thảo luận về điều 4 Hiến pháp giữa các thanh niên trong và ngoài nứơc là Sơn, sinh viên khoa sử văn tại miền Bắc, Quang, hiện đang sinh sống và làm việc ở Sài Gòn, Tuấn, từ Hà Nội, và Phương định cư tại Mỹ. Ngay sau khi phát sóng chương trình này, Diễn đàn đã nhận đựơc email của bạn nghe đài khắp nơi góp ý kiến tham luận và nhiều đặt câu hỏi phản biện với bạn Sơn. Phản hồi của bạn Sơn ra sao? Mời quý vị theo dõi trong phần hội luận hôm nay.

Trà Mi: Trước khi chúng ta tiếp tục với phần hội luận về điều 4 hiến pháp thì Trà Mi xin gửi đến anh Sơn những câu hỏi mà quý thính giả khắp nơi gửi về sau khi nghe phần I của cuộc hội luận khi anh đưa ra ẩn dụ về sự hình thành và phát triển của đảng cộng sản như là một cậu bé khó nhọc tìm được một miếng bánh thì không muốn chia sẻ với ai. Câu hỏi mà vị thính giả đặt ra cho anh là có phải anh đang ví tiền đồ dân tộc như là một miếng bánh mà ai giành được thì ăn hay sao?
Điểm thứ hai, khi anh nói cậu bé trở thành một thanh niên thì không ai muốn chia sẻ hạnh phúc với ai cả. Câu hỏi mà vị thính giả muốn nêu lên với anh là người thanh niên - đảng cộng sản Việt Nam mà anh ví von đó- anh ta yêu ai, yêu dân tộc hay yêu một chủ nghĩa hoang đường?
Điểm thứ ba là người thanh niên ấy khi thành đạt sự nghiệp thì không thể chia sẻ sự nghiệp với ai. Vấn đề được đặt ra là sự nghiệp ấy là sự nghiệp gì? Có phải anh đang dặt sự nghiệp của 3 triệu đảng viên lên trên cả sự nghiệp của toàn dân tộc hơn 84 triệu dân hay không?
Xin mời phản hồi của anh Sơn trước và ý kiến đóng góp của các anh khác tham luận thêm.
Sơn: Thật ra thì mục tiêu của Đảng Cộng Sản Việt Nam đó là chiếc bánh quyền lực, đúng không? Thứ nhất, để đạt quyền lực đó phải sử dụng vũ lực -bạo lực cách mạnh- để đạt được chính quyền cũng như thống nhất đất nước. Vì vậy ý tôi so sánh chiếc bánh như thành quả của cách mạng. Cách mạng do đảng cộng sản lãnh đạo với sự tham gia của toàn thể nhân dân Việt Nam, mọi tầng lớp trí thức, giai cấp. Và chiếc bánh đó đương nhiên là dành cho nhân dân rồi.
Tôi muốn nhấn mạnh đảng là tập hợp, thể hiện ý chí và nguyện vọng của ngưòi dân, vì vậy khi sử dụng võ lực cách mạng để giành được miếng bánh đó, hay gọi là giành được quyền lực, giành được chính quyền, thống nhất nước nhà, thì quyền lực đó là quyền lực mà đảng thay mặt nhân dân để lãnh đạo đất nước.
Tôi muốn phát biểu trước. Ba mục mà Trà Mi mới vừa đưa ra đó, đảng đại diện giai cấp công nông đó, thì tôi thấy giai cấp công nông bây giờ hiện tại ở Việt Nam hình như đảng đã bỏ rơi họ rồi, thành ra không thể nào nói là họ vẫn còn đại diện cho giai cấp công nông.
Trà Mi: Các anh có đồng ý với ý kiến của anh Sơn vừa đưa ra hay không?
- Tôi có ý kiến. Tôi thấy các bạn trẻ nghiên cứu lịch sử thì thứ lịch sử chưa chính xác. Lịch sử đảng cộng sản thì ngày xưa tôi cũng chỉ học lịch sử đảng hay là tư tuởng Mác Lê-nin v.v... thì nó cũng thiếu nhiều. Nếu có điều kiện thì mời anh Sơn lên mạng trao đổi tốt hơn.
Sơn: Vậy thì, xin lỗi anh. Tôi hỏi anh, xin anh giải thích thành quả cách mạng đến nay do ai tạo ra? Nếu không có sự lãnh đạo của đảng cộng sản tiền phong?
- Tôi đâu có coi đó là thành quả cách mạng. (Cười) Khổ quá! Tự anh coi đó là thành quả cách mạng đó chứ.
Sơn: Theo anh thì tự nhiên người Pháp trao quyền đọc lập ư?
- Đâu phải riêng Việt Nam bị đô hộ đâu. Nam Dương này, Philippines này, Ấn Độ này, là những nước thuộc địa thì xem bây giờ họ thế nào?
Sơn: Tôi nhấn mạnh lại với anh đó là một đặc điểm lịch sử. Ta không thể thay đổi lịch sử mà chúng ta phải chấp nhận lich sử. Lịch sử đó là nền tảng mà ta dựa vào đó ta mới phát huy được. Anh không thể nào nhìn lịch sử một cách phiến diện như vậy.
Phương: Ta không thể nào thay đổi lịch sử, không thể nào lừa dối lịch sử. Nhưng thực sự đảng cộng sản đang lừa dối lịch sử, đang thay đổi lịch sử mà anh (Sơn) là một người chỉ nghe thông tin có một chiều thôi. Bởi vì đảng cộng sản chỉ cho anh nghe những điều đảng cộng sản muốn, còn những điều nào ảnh hưởng tới đảng cộng sản thì anh không được nghe thành ra anh không biêt hết được mọi điều.
Sơn: Anh cho ví dụ cụ thể đi.
Trước hết tôi xin nói là bản văn của hiến pháp đấy, tính hợp pháp của nó phải đặt trên ngày đầu tiên. Tôi xét lại từ năm 1946 đến nay thì bản văn đó hoàn toàn phi pháp.
Phương: Người mà đảng cộng sản đưa lên cao nhất là ông Hồ Chí Minh. Đảng cộng sản nói ông Hồ Chí Minh không bao giờ có vợ, cả cuộc đời cống hiến cho dân tộc Việt Nam. Nhưng theo lịch sử thật sự thì ông Hồ Chí Minh có vợ mà không phải chỉ có một người vợ. Anh có biết điều đó hay không?
Sơn: Tôi được biết rằng sắp tới họ dự định công bố bản di chúc của Hồ Chí Minh.
Phương: Anh nghĩ rằng họ đưa hết sự thật ra? Nhưng anh có công nhận với tôi là ông Hồ Chí Minh đã có nhiều vợ rồi không?
Sơn: Tôi khẳng định là Hồ Chí Minh là vĩ nhân và điều đó không ảnh hưởng tới hình ảnh của Hồ Chí Minh.
Phương: Tôi không nói chuyện ông ấy là vĩ nhân hay không, tôi chỉ muốn nói những điều mà đảng cộng sản đã và đang tuyên truyền trong nước, đối với nhân dân họ đưa hình ảnh ông Hồ Chí Minh là lãnh tụ suốt đời cống hiến cho dân tộc, một người giống như thánh vậy, nhưng mà tất cả những gì họ nói về ông Hồ Chí Minh có rất nhiều phần không là sự thật, mà sự thật thì lại rất phũ phàng cho những điều mà họ nói.
Vấn đề ở đây là bởi vì anh Sơn được đào tạo và chỉ nghe thông tin có một chiều thôi thành ra những gì anh nói lên đây chỉ là phiến diện, một chiều mà chiều còn lại rất là nhiều mà anh không nắm được. Thành ra những gì mà anh đang bảo vệ đó lại thiếu gốc rễ, nó bị hỏng chân.
Sơn: Có những thời điểm lịch sử, có những thông tin họ sẽ phải bảo vệ vì đó là những thông tin không có lợi cho cách mạng. Khi hết thời gian người ta bắt bí đó thì họ sẽ công bố. Ví dụ ở nước Mỹ, tôi nhớ không nhầm,những hồ sơ họ công bố sau 50 năm gì đó, 60 năm gì đó. Có những điều luật như vậy.
Tôi thừa nhận rằng đôi lúc ở Việt Nam cần thần thánh hoá những hình ảnh của những người lãnh đạo. Ngay cả trong tư tưởng Hồ Chí Minh tôi được học thì Hồ Chí Minh đã bóng gió nói tới chủ nghĩa tôn thờ cá nhân. Nhưng chúng ta phải biết rằng ví dụ trong cuộc kháng chiến phải có những thời khắc gay go chứ, cần có những động thái mang lợi cho cách mạng.
Phải nhìn cái cục diện chung chứ không thể nhìn cái tiểu tiết. Thật ra tôi rất là thiếu thông tin về đời tư ông Hồ Chí Minh. Gần đây tôi đã được nghe thông tin là thời kỳ ở Trung Quốc đã có một người bạn nữ đó. Chuyện đấy cũng bình thường thôi.
Tôi xin thưa với anh, đầu thế kỷ 20 có 3 xu hướng. Xu hưóng thứ nhất là xu hướng Cần Vương, quân chủ phong kiến. Phong trào do cụ Phan Bội Châu lãnh đạo bị thất bại. Phong trào thứ hai Khởi Nghĩa Thái Nguyên bị Pháp chia rẻ, và các phong trào có xu hướng cộng sản cũng thất bại. Và phong trào thứ ba là Nguyễn Ái Quốc tìm ra con đường là con đường theo chủ nghĩa Mác Lê-nin thì lại thành công.
Phương: Chuyện đó là chuyện bình thường, nhưng tại sao người ta phải giấu? Bởi vì cộng sản đưa ông Hồ Chí Minh lên giống như một ngưòi thánh để lường gạt rất là nhiều người đi theo con đường của ông ta. Ông Hồ Chí Minh có rất nhiều thủ đoạn trong giai đoạn kêu gọi trí thức đóng góp vô cuộc cách mạng ở Hà Nội.
Trà Mi: Những điều bình thường đó phải giấu đi vì cái mà anh Sơn gọi là "không có lợi cho cách mạng". Như vậy cái lợi cho cách mạng ở đây phải hiểu như thế nào? Có lợi cho đảng cộng sản hay là có lợi cho toàn dân?
Sơn: Đó là cái lợi ích đại cục của dân tộc. Tôi nghĩ rằng đó là chuyện bình thường.
Phương: Nếu anh nói có lợi vì dân tộc, anh có biết là Việt Nam đã phải cắt đất để giao cho Trung Quốc hay không? Đó là vì đảng cộng sản chứ không phải vì dân tộc đâu. Nếu bây gìơ hỏi cả dân tộc Việt Nam mình có ai muốn nhưòng đât cho Trung Quốc hay là không thì sẽ được nghe câu trả lờì là không. Nhưng khi đảng cộng sản cắt đất cho Trung Quôc thì đảng không bao giờ cho nhân dân biết. Tất cả những thông tin về vấn đề này đều bị đảng cộng sản ém nhẹm vì không muốn cho ai biết hết.
Ba câu hỏi người ta đặt ra cho anh Sơn, tôi thấy vấn đề rõ ràng là đảng cộng sản chỉ lo chiếm quyền về cho mình, đảng cộng sản chỉ vì quyền lợi cho chính mình chứ không cho dân tộc.
Ngày xưa khi đảng cộng sản mới ra đời thì những người theo họ sống vì lý tưởng, sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho lý tưởng. Còn bây giờ thì đảng cộng sản chỉ vì quyền lợi của họ thôi chứ họ không vì quyền lợi của dân tộc nữa.
Trà Mi: Hồi nãy anh Sơn nói rằng đảng cộng sản vượt qua bao nhiêu khó khăn mới giành được thành quả cách mạng và dĩ nhiên là không san sẻ cho ai. Thế còn hơn 80 triệu dân ngoài đảng đã đấu tranh hy sinh cho dân tộc thì chẳng lẽ họ không xứng đáng được hưởng bất cứ cái gì hay sao?
Sơn: Đảng là đội tiên phong lãnh đạo nhân dân. Cái thành quả cách mạng đó tôi thừa nhận đó là sự cống hiến của toàn dân tộc và đảng cộng sản là một phần trong đó. Thành quả cách mạng thì đương nhiên là mọi người được hưởng, tất cả mọi người bây giờ đều được tự do, mọi ngưòi được ăn học.
Trà Mi: Sự cống hiến là của cả dân tộc, còn thành quả đó thì thực sự hiện tại ai là người đang hưởng khi nhìn lại những gì đang diễn ra tại Việt Nam một cách thực tế.
Có nghĩa là cái quốc hội này không phải là do người dân Việt Nam đại diện, không phải là tiếng nói của người dân Việt Nam. Vì vậy cái hiến pháp hiện tại ở Việt Nam không phải là hiến pháp của người dân Việt Nam. Tất cả những cái điều trong hiến pháp này, trong đó cả điều 4 hiến pháp, đều không phải là nguyện vọng của người dân Việt Nam.
Sơn: Tôi thừa nhận hiện nay đang có tình trạng tham nhũng, hối lộ tràn lan. Ngay cả những đảng viên cao cấp của đảng cộng sản đã thừa nhận đó là quốc nạn. Ở các nước phát triển như Thái Lan cũng tham nhũng rất nhiều, thậm chí ngay cả những nước tiên tiến, tiền bộ, như ngay cả Tông thống Pháp Jacques Chirac cũng là một đối tượng điều tra về tham nhũng. Vậy thì tham nhũng là tệ nạn cũng như chủ nghĩa cá nhân nó đang gặm nhấm từng con người một.
Trà Mi: Ở các nước tiên tiến chính tổng thông tham nhũng cũng bị điều tra, thế ở Việt Nam những ngưòi lãnh đạo cao cấp khi mà tham nhũng thì có ai đụng tới họ không?
Sơn: Vâng. Rất nhiều vụ án vừa rồi, ví dụ như vụ PMU18, vụ dầu khí này, tất cả đều do báo chí khui ra.
Trà Mi: Và cuối cùng biện pháp xử lý đối với những người này anh thấy có thích đáng hay không?
Sơn: Tôi thừa nhận những vụ này đã được xử rất là nhẹ mà thậm chí giống như những trò hề như vụ án đất đai Đồ Sơn. Thế nhưng cái xu hướng đấu tranh tích cực trong đảng đang thắng thế dần bởi vì về sau rất nhiều người đã dính líu đến tham nhũng hối lộ đều bị cách chức, đều bị xử lý hết.
Trà Mi: Tình trạng xử như trò hề mà anh vừa nói đó, nguyên do vì sao vậy anh?
Mời các bạn tham gia vào mục Diễn Đàn RFA
Sơn: Cái đấy có một sự không thống nhất về quyền lực và về phạm vi quyền hạn của mỗi một cơ quan. Cái hành pháp và tư pháp lãn lộn với nhau. Như vừa rồi lập uỷ ban chống tham nhũng. Ngay cả chính phủ Nhật cũng thừa nhận đó là động thái tích cực trong quá trình chống tham nhũng. Nhưng mà cũng cần phải có thời gian, không thể nóng vội được. Xạ trị một ung thư, nếu mà anh xạ trị quá lớn anh sẽ cứ lý đến cả tế bào lành. Thê nên hiện nay đảng cộng sản đã thực hiện những biện pháp khôn khéo.
Phương: Đã biết mình bị bệnh như vậy tại sao đảng cộng sản không kêu gọi toàn dân giúp đỡ mà chỉ để một mình đảng cộng sản tự trị cho mình thôi. Đảng cộng sản chỉ để mình tự xử lý nội bộ thôi giống như người vừa đá banh vừa thổi còi luôn đó. Họ không muốn nghe người nói ngược lại ý muốn của họ.
Sơn: Đã có tiến triển tích cực trong việc sử dụng nhân tài. Vừa rồi Chủ tịch Triết có sang Mỹ và có kêu gọi những người tài người Việt cho nên có trở về đất nước. Như vậy tôi nghĩ rằng đó là một quá trình tích cực.
Trà Mi: Anh nói là đã có những diễn tiến nhưng có dấu hiệu gì cho thấy là có sự biến chuyển hay chưa?
Sơn: Đó là một sự nhận thức đã, sự thay đổi cách tư duy và vấn đề hành động thì còn phải mất thời gian.
Trà Mi: Thế thì theo anh phải mất bao lâu mới có được sự thay đổi như mong muốn?
Sơn: Trong nội bộ đảng cộng sản hiện nay nhũng người có tư tưởng tiên tiến đang thắng thế. Rất nhiều vụ tham nhũng tham ô đã được bật ra là một, thứ hai có rất nhiều ngưòi lãnh đạo nhìn thẳng vào thực tế của đất nước, và tôi nghĩ rằng trong đại hội đảng nhiệm kỳ tới sẽ có những biến chuyển rất lớn. Đấy cũng là một động thái tích cực.
Trà Mi: Vâng. Anh chỉ mới nhìn ra những động thái tích cực thôi, nhưng anh cũng chưa tìm thấy những hiệu quả cụ thể phải không?
Sơn: Phải có thời gian, không thể vội vàng được.
Trà Mi: Thời gian mà anh nói là không thể vội vàng đó thì anh phải chờ bao lâu. Đất nước người ta ngày càng cải tiến, ngày càng tiến lên mà mình thì cứ quan niệm là không thể vội vàng thì cuối cùng vị trí của Việt Nam sẽ rơi về đâu?
Sơn: Ta phải xem xét xuất phát điểm của chúng ta là ở đâu. Chúng ta là một nước nông nghiệp lạc hậu mà trải qua hơn 30 năm chiến tranh và nó ảnh hưởng cả một thời kỳ tư duy kinh tế lầm lạc. Việc đó chính đảng cộng sản tự nhận thất bại do mình. Vậy chính mình hiểu được mình rồi thì tôi nghĩ rằng thời gian đó không còn dài nữa.
(xin theo dõi toàn bộ cuộc hội luận trong phần âm thanh bên trên)
Tới đây Diễn Đàn Bạn Trẻ xin phép được nói lời chia tay và sẽ trở lại cùng quý vị và các bạn với phần tiếp theo của cuộc hội luận vào giờ này, sáng thứ tư tuần sau. Mong quý vị nhớ đón nghe.
Chương trình rất mong nhận được ý kiến tham luận của bạn nghe đài khắp nơi để Diễn đàn ngày càng phong phú và bổ ích hơn. Quý vị muốn chia sẻ quan điểm, xin để lại lời nhắn cho chúng tôi qua hộp thư thoại (202) 530 -7775, kèm theo số phone, chúng tôi sẽ liên lạc lại. Từ Việt Nam và các nước khác, xin bấm số 001 trứơc dãy số (202) 530-7775. Quý thính giả cũng có thể email cho Ban Việt Ngữ qua địa chỉ : vietweb@rfa.org. Trà Mi kính chào.
