Bùi Giáng, nhà thơ kỳ lạ (phần 2)
2008.10.26
Trong bài viết kỳ trước Mặc Lâm đã gửi đến thính giả phần nói về tài năng thi ca của ông. Tuần này, phần thứ hai sẽ dành cho những góc đời khác của tài thơ trong trạng thái nửa tỉnh nửa điên cùng với nhiều nhân chứng.
Văn học Việt Nam qua các biến
cố lịch sử đã chứng kiến nhiều lần sự xuất hiện các nhân vật cự phách trong
lãnh vực thi ca.
Mỗi khuôn mặt mang một thần thái riêng, một nhân cách hay tài
năng vượt trội và nhất là sự đóng góp của họ vào nền văn học Việt ngày một giàu
có hơn. Trong số này, Bùi Giáng là một.
Tài năng của ông biểu lộ xuyên suốt qua hơn nửa thế kỷ, an nhiên chiếm một chỗ rất lớn trong lòng người yêu thơ của nhiều thế hệ và những câu thơ tuyệt đẹp của ông vẫn còn khả năng gây tranh luận trong nhiều năm nữa.
Thi phẩm Mưa Nguồn
Chứng bệnh tâm thần của ông là có tính cách di truyền. Hồi nhỏ, trên bước đường đi tản cư, tôi được sống gần gia đình ông ở một vùng núi của Quảng Nam, và tôi đã chứng kiến chứng bệnh này nơi thân phụ của ông.
Nhà văn Phạm Xuân Đài
Bùi Giáng lừng lững tiến vào
khu vườn văn học Việt Nam với tư thế của một nhà thơ lớn ngay từ thi phẩm Mưa
Nguồn đầu tiên cho in vào Năm 1963, và chỉ một thời gian rất ngắn, Mưa Nguồn trở
thành một hiện tượng, một vùng sáng trắng chớp lên trong văn đàn Miền Nam.
Những dòng thơ lục bát quen thuộc của thi ca bình dân qua cách tung hứng của Bùi Giáng trở thành lóng lánh âm thanh của một thứ ngôn ngữ lạ lùng nhưng lại thân quen của nhiều vùng quê Việt. Đặc biệt là xứ Quảng, nơi nhà thơ gửi lại cuống nhau trước khi vui chơi cùng hương đồng gió nội.
Ruộng đồng mọc cỏ hôm nay
Mừng vui thiên hạ bên này
quên nhau
Bãi vui tự bữa hôn đầu
Máu se tàn lạnh triều đâu
chia ngành
Bây giờ phố rộng xa anh
Mù sương quấn cỏ quận
thành Phủ Chiêm
Cõi bờ con mắt hoa nghiêm
Tường vôi lá cỏ lim dim vô
cùng.
Quyến rũ với thơ tự do
Lục bát Bùi Giáng có ma lực của
một bài kệ vang lên trong buổi tàn thu. Âm hưởng của lời thơ quấn quýt trong
không gian có khả năng gây xao động những sợi tơ thi ca mong manh nhất của người
thưởng thức.
Ngôn ngữ trong thơ Bùi Giáng vừa quen vừa lạ, không những trong lục bát mà còn quyến rũ cả ở những dòng thơ tự do mà hơn một lần nhà thơ ThanhTâm Tuyền cũng phải buột miệng trầm trồ:
Em hé cành cây xanh ngó lạ
cười nhau rộng mở
Hàm răng. Thu qua em khóc
bốn mùa sương ướt
tóc buồn bàn chân định bước
về phía núi xa
xanh sớm tím chiều hoang
gió dại thu rừng thu
rừng em ngó mắt nghe tai nắm
cầm năm ngón
nhỏ nghe bốn phía lạnh nằm
trong trái tim.
Máu xương lổ đổ biết mần
răng đợi bóng sáng hôm
sau tuyết trắng như sầu
băng thương nhớ
Em hé cành cây xanh cánh cửa
bước vào trong
cõi ấy bờ xa gió rộng chạy
dài. Em khóc cho
người nghe thổn thức sau
khi cười cho thật
sung sướng người nghe. Miệng
em và. Trái anh
đào lay lắt suối trong soi
suốt một sớm mai tiên
nữ đi về gót vang lồng lộng
em ồ em! ta định nói
hai tay năm ngón một lời
man dại yêu thương
Kết vòng múa quanh vừng
thu vời cành rơi loã
xõa ngang đầu vai em mở ngực
đợi chờ đã đến
phút rồi giây giờ xem vĩnh
viễn xanh như trời
như đất đỏ cây xanh
Em hé cành cong xuống nghe
bàn tay động vỡ
sương băng nói nhỏ nghe chừng
như hơi thở
môi cười kia răng mở sẽ
mai sau cùng chúng
bạn thưa rằng.
Nói về cái điên của Bùi Giáng thì những cái hình ảnh của ông, ngôn ngữ và cử chỉ của ông trong lúc điên trở thành cái gì quá thông thường trên đường phố Sài Gòn suốt mấy thập niên của cuộc đời ông và được rất nhiều người đã biết.
Nhà văn Phạm Xuân Đài
Khó có thể phân biệt bài thơ “Xuân Xanh” mà chúng ta vừa nghe với những dòng lục bát mang đậm dấu ấn Bùi Giáng. Không còn vần điệu quen thuộc của câu sáu câu tám, nhưng trong Xuân Xanh vẫn ẩn hiện rất rõ những cách điệu, cùng những ẩn dụ và ngôn ngữ rất Bùi Giáng.
Thế giới hoang tưởng của Bùi Giáng
Tiếc một điều, Bùi Giáng không ở lâu cùng một thế giới với chúng ta. Ông thuộc về một thế giới khác, thế giới ngập tràn ánh sáng của những hoang tưởng cực đại và cũng không thiếu những vùng tối cô đơn rợn người mà y khoa đặt chung một tên gọi là bệnh tâm thần.
Nhà văn Phạm Xuân Đài kể lại:
Về chứng bệnh
tâm thần của Bùi Giáng, theo như tôi biết, chứng bệnh tâm thần của ông là có
tính cách di truyền. Hồi nhỏ, trên bước đường đi tản cư, tôi được sống gần gia
đình ông ở một vùng núi của Quảng Nam, và tôi đã chứng kiến chứng bệnh này nơi
thân phụ của ông.
Nói về cái điên của Bùi Giáng thì những cái hình ảnh của ông, ngôn ngữ và cử chỉ của ông trong lúc điên trở thành cái gì quá thông thường trên đường phố Sài Gòn suốt mấy thập niên của cuộc đời ông và được rất nhiều người đã biết. Nhìn gần hơn thì tôi có thể đọc lại một số câu mà tôi đã viết từ Năm 1992 trong bài “Kẻ cuồng sĩ trong vườn cây” để nói về cái điên của ông:
“Bây giờ anh
ít làm thơ lắm, còn cái tên điên thì viếng anh gần như định kỳ. Những lúc ấy
anh đi nhiều nơi, nhưng thường xuất hiện tại vùng Chợ Trương Minh Giảng, tức chỗ
Đại Học Vạn Hạnh là nơi ngày xưa anh trú ngụ, đứng giữa đường vung tay điều khiển
xe cộ, cử chỉ rất linh động, đặc biệt đôi mắt sáng quắc bừng bừng. Anh đang thể
hiện một năng lực nào đấy đang đầy ắp trong người anh.
Có khi anh múa may trong
một lớp áo loè loẹt, động tác mạnh mẽ, chính xác, gần như múa võ, miệng hò hét
như đang nạt nộ một đối tượng vô hình đang hiện diện ngay trước mặt mình. Đêm
khuya, một hai giờ sáng, người ta nghe thấy một người vừa đi vừa tranh luận với
chính mình, lời lẽ khó hiểu, thì ai nấy đều biết đó là Bùi Giáng.
Chỉ có các em
nhỏ là im thin thít. Đối với chúng, ông Bùi Giáng là ông ba bị thực sự hiện diện
trên cõi đời này, gầy gò, dơ bẩn, tóc hoa râm có khi dài chấm vai, áo quần tả
tơi, hay múa may la hét, đôi mắt sáng rực một cách ma quái sau cặp kính trắng.
Tất cả thành viên các nhà trẻ vùng Chợ Trương Minh Giảng đều thất kinh trước hình ảnh ấy. Hình như nhà nào ở khu vực này cũng biết dọa con nít khóc nhè bằng câu “Ông Bùi Giáng đó! Nín đi!” Và câu dọa có hiệu lực tức thì. Nhưng, nhiều người lớn khi nói câu ấy thì cảm thấy một nỗi xót xa vô hạn, thương cho một người mà họ biết là trí thức và tài hoa nhưng định mệnh đã buộc anh phải tự thể hiện một cách dữ dội và khác thường như thế.”
Tình yêu dành cho Kim Cương
Bao vây Bùi Giáng là những giai thoại và thật khiếm khuyết nếu không nhắc đến một cái tên mà ông đã gắn bó trong hơn bốn mươi năm, đó là kỳ nữ Kim Cương. Mặc dù Bùi Giáng luôn cao giọng tung hô Marylin Monroe lẫn Brigitte Bardot, nhưng người mà ông yêu thương đắm đuối và bền bỉ nhất vẫn là Kim Cương.
Trong một lần nói chuyện dành riêng cho chúng tôi, nữ nghệ sĩ Kim Cương kể lại:
Cái huyền thoại của ông Bùi Giáng nhiều và vui lắm. Trong cái điên của ảnh (thì) nhiều cái cũng dễ thương lắm. Ảnh đứng làm chim bay cò bay đầu đường (làm) kẹt xe, đi không được, không ai kêu ảnh vô được hết. Mấy ký giả đi ngang mà thấy ảnh đứng như vậy, nhứt là đám nhỏ nhỏ nói “Kim Cương kêu ông ở đẳng đó”, thế là ảnh xách giỏ, xách nón chạy đi liền.
Khi nhớ về những tình cảm mà nhà thơ dành cho mình trong suốt 40 năm, nghệ sĩ Kim Cương không khỏi ngậm ngùi:
Cái huyền thoại của ông Bùi Giáng nhiều và vui lắm. Trong cái điên của ảnh (thì) nhiều cái cũng dễ thương lắm. Ảnh đứng làm chim bay cò bay đầu đường (làm) kẹt xe, đi không được, không ai kêu ảnh vô được hết. Mấy ký giả đi ngang mà thấy ảnh đứng như vậy, nhứt là đám nhỏ nhỏ nói “Kim Cương kêu ông ở đẳng đó”, thế là ảnh xách giỏ, xách nón chạy đi liền.
Nghệ sĩ Kim Cương
Đối với anh
Bùi Giáng, (ảnh) đối với tôi trân trọng một mối tình như vậy cho dẫu ảnh không
có bình thường, ảnh có khi điên khi tỉnh, mà tới khi ảnh nổi cơn điên thì tôi
khổ với ảnh lắm, anh biết không!
Ổng lại nhà kêu cửa mà không mở là ổng vác gạch
ổng chọi mà ổng chửi tùm lum. Chịu đựng với ảnh bốn chục năm như vậy.
Với tình cảm nghệ sĩ đối với nghệ sĩ thì tôi đối với ảnh cũng tương đối là ảnh vui, mặc dầu chắc chắn là giữa tôi với ảnh không bao giờ có chuyện yêu thương gì đến.
Khi thơ là không khí để hít thở
Bùi Giáng liên lỉ làm thơ như cần không khí để thở. Ông làm thơ khi tỉnh lẫn khi không tỉnh, và những bài thơ trong trạng thái tâm thần bất định này đôi khi làm nhiều nhà phê bình bối rối. Nhà phê bình Đặng Tiến nhìn lại những tác phẩm bất bình thường này như sau:
Khoảng từ 1950 đến 1960 thì ông Bùi Giáng ổng
làm thơ lúc đầu óc ổng rất là sáng suốt. Chỉ từ cuối thập niên 1960 thì ổng mới
bị tâm thần một phần nào đó. Trong khi ổng bị tâm thần (thì) cũng có lúc sáng
suốt. Nhưng mà những bài thơ nổi tiếng nhất của ổng là những bài thơ làm lúc
sáng suốt là những bài thơ hay, có giá trị nghệ thuật cao.
Trong những bài thơ
tâm thần của ổng có những câu hay, nhưng mà nói rằng thơ tâm thần là hay nhứt của
ổng thì cũng không đúng.
Ở Việt Nam mình chưa có truyền thống đánh giá những
nhà thơ, những nhà văn tâm thần như là ở Tây Phương, thành thử những người đánh
giá cao thơ tâm thần của ổng thì thường thường cũng chỉ là tùy hứng thôi chứ
không phải là dựa trên những phương pháp chặt chẽ về y học, về nghệ thuật, về
ngôn ngữ để mà phân tích cho cẩn thận, mà nói cho khác người vậy thôi.
Thơ tâm
thần của ông Bùi Giáng dĩ nhiên là cái thơ khác đời, và những người khen thơ
tâm thần của Bùi Giáng cũng muốn làm cho khác đời vậy thôi chớ còn không có một
lý luận nào cho mạch lạc, hay nói cho đúng hơn là tuy tôi chưa đọc một bài báo
nào mà có thể nói là thuyết phục về những thơ tâm thần của Bùi Giáng.
Những bài hay nhứt về Bùi Giáng là những bài của Thanh Tâm Tuyền hay là Tuệ Sĩ thì chỉ dựa trên những câu thơ bình thường của ông ấy thôi, trong lúc ổng sáng suốt thôi.
Ra đi trong thương tiếc
Bùi Giáng ra đi trong niềm luyến tiếc của nhiều người yêu thơ ông và trong đó người chia sẻ niềm đau với ông lâu dài nhất không ai hơn được nữ kịch sĩ Kim Cương. Trong bài phát biểu cuối cùng trước linh cửu nhà thơ đúng mười năm về trước bà cho biết:
Có lẽ là ba cái câu mà tôi cảm ơn ảnh có thể khái quát hết cái quá trình ảnh đối với tôi. Điều thứ nhứt tôi cảm ơn ảnh là ảnh đã để cho đời những tác phẩm rất là hay, là bất hủ trong cuộc đời. Thứ hai là ảnh đã cho tôi một mối tình đơn phương mà bốn chục năm không thay đổi. Và cái cảm ơn thứ ba là ảnh cho tôi một bài học là dù điên dù khùng hay là dù tỉnh, dù già, dù trẻ, con người ta sống cũng phải có một mối tình, một cái gì để dựa vô mà sống.
Hình ảnh Bùi Giáng vai mang
tay xách những thứ hỗn độn của đời sống trên đường phố Sài Gòn chừng như vẫn
còn in đậm trong tâm trí nhiều người đã từng biết ông.
Còn những ai chưa có cơ hội gặp gỡ nhà thơ thì những vần lục bát thần tình của Bùi Giáng vẫn đủ ma lực mang đến cho người đọc những cảm giác thảnh thơi, chiêm nghiệm đời sống chung quanh bằng ngôn ngữ của một trích tiên vốn coi đời chỉ là cõi tạm.